Nội dung:
Tôi đã có vợ và một cậu con trai 4 tuổi. Chúng tôi sống hạnh phúc và bằng lòng với hiện tại. Vợ tôi là nhân viên văn phòng, công việc tương đối nhàn.ảnh minh họa
Dù thu nhập thấp nhưng cô ấy lại có nhiều thời gian chăm chút cho gia đình và cho con. Tôi cũng để cô ấy đi làm cho vui chứ lương lậu của vợ bao nhiêu tôi chẳng để ý, cô ấy giữ hết và dùng vào việc mình thích. Tháng nào tôi cũng đưa vợ từ 10 đến 15 triệu để chi tiêu cho gia đình. Còn tôi là trưởng phòng kinh doanh của một công ty tư vấn thiết kế và giám sát công trình. Lương bổng cũng khá nhưng tôi hay phải vắng nhà, lúc thì đi tiếp khách, lúc đi khảo sát tư vấn nên có vợ ở nhà là tôi cũng yên tâm.
Dân kinh doanh phải va chạm nhiều, tiền và những thứ không phải là tiền vẫn đầy cám dỗ. Tôi giữ mình và không có ai ngoài vợ suốt 5 năm qua, kể cả lúc vợ bầu bì và lúc mới sinh. Nhưng sự đời thật trớ trêu, trong một lần đi với đối tác làm ăn, tôi đã uống khá nhiều. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý "chơi tới bến" theo lời gạ gẫm của anh đối tác kia. Trong trạng thái lơ tơ mơ ấy, tôi vẫn nghĩ đến chuyện dẫu có ăn vụng thì cũng phải giữ lấy cái thân nên đã cẩn thận dùng bao cao su.
Nhưng khi tôi tỉnh dậy bên một người đàn bà lạ hoắc, cô ta cười khinh bỉ và ném vào mặt tôi một câu khiến tôi choáng váng: "Cảm ơn anh đã giúp tôi trả thù. Vì thế, anh không phải trả tiền. Tôi đã cho anh dùng bao cao su thủng đấy. Kiểm tra HIV sớm đi nhé! Đồ đàn ông khốn nạn!". Rồi cô hét lên chửi tôi như kẻ thù và xách túi bỏ đi... Tôi ngây đơ rồi chuyển sang run cầm cập vì giận dữ, mà chắc vì sợ hãi nhiều hơn. HIV - mấy chữ đó xoẹt qua đầu tôi như điện giật.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà và đối diện với vợ thế nào. Chỉ biết suốt từ hôm đó tới hôm nay, tôi dằn vặt vì ngay lúc đó sao tôi không tỉnh táo để mà kiểm tra xem cái bao chết tiệt kia có thủng thật không. Mà có kiểm tra thì có khi cũng chẳng ăn thua, nếu ả điếm kia muốn trả thù thật thì trong lúc tôi nửa say nửa tỉnh, ả có thể vứt nó đi luôn. Tôi căm thù bản thân mình và thù luôn tay đối tác kia. Một bản hợp đồng sắp ký sau đó đã bị hủy bỏ.
Tôi cũng đã đến viện khám và xét nghiệm một loạt các bệnh phổ biến lây truyền qua đường tình dục, tất nhiên cả HIV nhưng kết quả đều âm tính. Thế nhưng, tôi vẫn chưa hết hoang mang, hình như nếu nhiễm HIV thì phải 3 đến 6 tháng sau máu mới dương tính thì phải.
Vừa lo, tôi phải vừa nghĩ cách đối phó với vợ. Tôi vẫn lảng tránh vợ với lý do là tôi mệt. Nhưng làm sao lảng tránh được mãi, trong khi cô ấy đã bắt đầu sinh nghi và liên tục vặn hỏi tôi xem đang có chuyện gì. Tôi muốn giữ cho cô ấy. Tôi đã sai rồi, đã hối hận rồi và tôi không muốn vợ tôi phải khổ nếu chẳng may vì tôi rước bệnh về nhà. Từ khi thằng cu nhà tôi được 1 tuổi, vợ tôi đã đi đặt vòng nên chúng tôi quan hệ rất thoải mái mà không cần thêm biện pháp tránh thai nào khác. Nếu giờ tôi bỗng dưng dùng bao, chắc chắn vợ tôi sẽ vặn vẹo cho tới ra vấn đề mới thôi. Mà điểm mấu chốt nhất là trong tâm thần bấn loạn như hiện nay, tôi không muốn động chạm vào vợ. Tôi chỉ muốn úp mặt vào tường ngủ để ngày tháng qua nhanh, tôi sẽ đi xét nghiệm lại và mong cái giấy báo tử kia không đến với mình.
Tôi rất ân hận và hoang mang lắm. Tôi có nên nói cho vợ biết sự thật không? Tôi rất sợ mất vợ, mất con.